NHỮNG NỖ LỰC TUYỆT VỜI CỦA HỌC SINH VÙNG CAO TRONG HỌC TẬP TRỰC TUYẾN MÙA DỊCH COVID

                               NHỮNG NỖ LỰC TUYỆT VỜI CỦA HỌC SINH TRONG HỌC TẬP TRỰC TUYẾN  MÙA DỊCH COVID

 

    Sải bước trên lối mòn con đường đất quanh co men theo những sườn đồi, trời mưa phùn lâm thâm càng làm chúng tôi thêm cảm nhận được những khó khăn ở nơi đây.  Chúng tôi dừng chân ở một lưng chừng đồi, bao la gió, mây, ngẩng mặt lên đỉnh đồi hút gió là tiếng của lũ trẻ reo vang:

- Thầy ơi, chúng em ở đây!

 

    Bỡ ngỡ vì không nghĩ rằng ở một nơi tưởng chừng như chỉ có mây và núi, chỉ có tiếng lá xào xạc tĩnh lặng với thời gian lại có một lũ trẻ đang say mê học bài, bất chấp sự buồn bã, bất chấp sự vắng vẻ, bất chấp gió mưa để học bài một cách hồn nhiên như thế.

- Nhà các em đâu?

Chúng chỉ về phía dưới thung lũng thấp thoáng những bóng nhà lúp xúp, có những đợt khói trắng bay lên phía xa.

- Dưới đó chúng em không có sóng điện thoại, không có mạng nên chúng em lên đây để học bài ạ.

- Ai làm cho các em cái lán này?

- Vì trời mưa, nắng thất thường nên chúng em tự làm lán này để học cho yên tâm thầy ạ.

Chúng tôi nhìn lên chiếc lán, một chiếc lán chắc chắn, tươm tất mà có lẽ ở thị trấn hay thành phố người lớn còn khó mà làm được chứ chưa nói gì đến lũ trẻ con với đôi tay bé nhưng đã sớm chai sần. Nhìn chiếc lán mới thấy các em chăm chút từng mái cọ, từng cái cột để nó thật chắc chắn, vững chãi giữa trời. Tôi có cảm giác như chúng làm nó bằng tất cả niềm say mê, tất cả khát khao và hy vọng tìm được cái chữ, vượt qua cái nghèo để đến một nơi nào đó tươi sáng hơn nơi đây chúng đang đứng.

Lặn lội từ nhà đến lán là vài cây số đường đất đi bộ, có khi đi cả khi trời tối, mỗi đứa trẻ một cái cặp nặng sách trên lưng nhưng vẫn tung tăng vui vẻ và hồn nhiên đến thế. Đi học dù là thời bình, thời chiến, thời dịch bệnh đều là những khó khăn không tưởng đối với lũ trẻ người dân tộc nơi vùng cao này. Chúng tôi thấy mình như vừa đến một nơi không có sự buồn chán, không có sự ỷ lại, chây lười mà chỉ có sự hồn nhiên, tích cực, không hề coi là khó khăn của lũ trẻ này.

Hôm nay đi trải nghiệm để chia sẻ với các em,  nhưng dường như chúng tôi mới là những người được chia sẻ. Chúng tôi càng thấu hiểu hơn về sự tích cực, chân thành và ấm áp từ những cô cậu học trò thân yêu trường PTDT Nội trú THCS&THPT Bảo Yên- những đứa trẻ thật giàu ý chí, nghị lực. Mong dịch bệnh  sớm qua đi để các em được trở lại trường, để không còn gian nan “hứng” sóng điện thoại trên những lưng chừng đồi.

Thầy cô và mái trường mến yêu đang chờ đón các em vào một ngày gần nhất.

 Tác giả: Bùi Quốc Dũng      

 

                                                                             

 

Tin khác








Thống kê truy cập
  • Đang online: 1
  • Hôm nay: 1
  • Trong tuần: 1
  • Tất cả: 1
Đăng nhập