TIA NẮNG MUỘN

Đám bạn đứng nhìn thằng Páo bỏ đi. Đứa nào đứa nấy ngơ ngác. Sáng không giữ được bình tĩnh:

- Trời!... Sao thằng này lại thế cơ chứ!

Phừ nhẹ giọng:

- Thôi để tính sau, về đi tụi mày!

Bọn trẻ mỗi đứa một ngả về nhà. Gió thổi nhẹ làm mấy chiếc lá khô rơi xào xạc. Phừ vừa bước đi vừa nghĩ xa xôi - lối sống đua đòi sẽ làm hỏng Páo mất thôi… bước chân Phừ chậm dần.

Páo sinh ra trong một gia đình nghèo. Cha bị bệnh nặng mất sớm. Páo lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ. Nó ngoan và học cũng khá, ba năm liền đạt danh hiệu học sinh tiên tiến. Thầy cô giáo trong trường khen nó và thường nêu gương cho các em học sinh lớp dưới noi theo. Nhưng từ khi mẹ Páo quyết định đi bước nữa, nó rất buồn. Páo bị một số đứa trêu chọc. Không chịu nổi, nó thường xuyên trốn học đi chơi với đám bạn lạ. Ai khuyên ngăn nó cũng không nghe. Gần đây Páo còn nặng lời với mẹ. Nó tự ý đem ngô của nhà đi bán lấy tiền mua vòng tay, vòng cổ, rồi nhuộm tóc xanh, tóc đỏ. Cuối buổi sinh hoạt lớp tuần trước, thầy giáo chủ nhiệm nhắc nhở, nó hứa sẽ sửa chữa khuyết điểm. Vậy mà ngay ngày đầu tuần, nó lại trốn học đi chơi. Tan buổi học, Phừ cùng mấy đứa bạn thân gặp Páo trên đường về nhà. Mấy đứa hết lời khuyên giải nhưng bị nó đáp lại một câu “Tao không cần tụi mày phải lo” rồi bỏ đi, làm thằng Sáng phát cáu.

Gió chợt thổi mạnh hơn. Tiếng rít làm Phừ giật mình. Trời âm u như muốn mưa, và mưa thật! Mưa không to nhưng cũng đủ làm chiếc áo trắng của Phừ ướt hết. Phừ chạy một mạch về nhà. Vừa buông chiếc cặp sách xuống bàn, Phừ thấy Sèng chạy vội tới, giọng gấp gáp:

- Phừ… Phừ ơi…

- Có chuyện gì thế Sèng?

- Mày… đi theo tao ngay! Thằng Páo bị ngã xe máy… đau lắm!...

- Ở đâu?

- Ở đoạn đường gần cổng nhà nó… Nhưng giờ chắc mọi người đưa nó tới trạm y tế rồi.

Phừ chạy theo Sèng tới trạm y tế xã. Các cán bộ y tế đang rửa vết thương cho Páo cùng hai thanh niên lạ. Vết thương ở chân Páo khá sâu, máu chảy nhiều. Mẹ Páo rơm rớm nước mắt kể lại:

Páo vừa về đến nhà thì có hai thanh niên xã bên phóng xe máy tới rủ Páo đi chơi. Bác không cho đi, nhưng Páo nói chỉ đi một lát rồi về. Do mới biết lái xe nên Páo không xử lí kịp khi có con trâu bất ngờ qua đường.

Sau khi được rửa vết thương, nằm trên giường bệnh, mắt Páo lim dim. Phừ an ủi:

- Mày đau lắm không? Cán bộ bảo cứ nghỉ ngơi vài ngày là vết thương sẽ lành thôi.

Phừ vừa nói vừa nắm lấy bàn tay Páo. Mắt Páo nhòe đi.

- Tao là đứa chẳng ra gì phải không?

- Mày đừng nói thế. Mày vẫn là thằng Páo, là bạn của tụi tao.

- Tao…

- Mày đừng buồn nữa! Tụi tao biết mày đang buồn vì chuyện gia đình. Nhưng…

Phừ ngập ngừng một lúc rồi tiếp: Nhưng theo tao, có thêm người gánh vác công việc gia đình cũng tốt chứ sao. Mày sẽ có nhiều thời gian cho việc học tập, còn vài tháng nữa là tốt nghiệp trung học cơ sở, rồi còn phải học lên nữa chứ. Một mình mẹ mày gánh vác sao!

Páo không nói gì. Phừ tiếp: Mà cũng sắp đến ngày diễn ra hội khỏe Phù Đổng cấp huyện rồi, chẳng phải mày có thành tích cao nhất trường về môn điền kinh sao. Mày phải mang vinh quang về cho trường, cho lớp chứ!

Páo khẽ nhếch mép: Mình tao thì làm được gì?

- Nhưng cũng không thể thiếu mày được. Thôi đừng ủ rũ nữa ông tướng!

Phừ đấm nhẹ vào ngực Páo làm nó kêu “ái…a”. Páo đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ. Ngoài trời đã hết mưa, chỉ còn vài giọt đọng lại trên lá. Những tia nắng nhẹ làm sáng cả bầu trời. Páo ngắm nhìn hồi lâu rồi ngủ thiếp đi…/.

Nguyễn Thu Quân- Trường PTDTBT THCS Pha Long










Thống kê truy cập
  • Đang online: 1
  • Hôm nay: 1
  • Trong tuần: 1
  • Tất cả: 1
Đăng nhập